• Tắt quảng cáo trên diễn đàn https://svnmn.xyz các bạn hãy đăng nhập/đăng ký để tắt quảng cáo, đăng ký rất mau không cần xác minh tài khoản gì hết khoảng 3s xong.

[Truyện tối tác]

Ít lâu sau, Tun vẫn giữ mối hận trong lòng không sao quên được. Nó hứa rằng nếu gặp lại thằng chó bữa trước sẽ đánh cho ba má nó nhận không ra. Tun gắp một gắp hủ tiếu đưa lên miệng xì sụp thì thấy thằng cha quái gở hôm nọ từ xe hơi bước xuống. Tun lập tức đứng dậy định lao tới thì mấy đứa đàn em nhanh tay cản lại. Qua lời kể của Tun, tụi nó đã lờ mờ biết đó là ai. Hành động vừa rồi của Tun lại càng làm cho tụi nó không còn nghi ngờ gì nữa. Tun chửi thề:
- ** má tụi mày làm gì vậy? Bỏ ra!
Mấy đứa đàn em thì thầm nói với Tun:
- Không giỡn mặt với Hoàng bác sĩ được đâu anh!

Tun nói lớn:
- Hoàng bác sĩ là thằng con *** nào?

Cũng hên cho Tun, Hoàng bác sĩ đã đi đâu mất. Đám người ngồi trong quán ăn hủ tiếu nghe thấy Tun chửi Hoàng bác sĩ liền ngoái đầu nhìn. Ông chủ quán hủ tiếu nói với Tun:
- Mày hên đó! ** má thằng Hoàng bác sĩ mà nó nghe được là mày tới số với nó rồi.

Nghe ông chủ nói vậy, Tun cũng xìu nên ngồi xuống hạ giọng:
- Thằng đó ghê lắm hả chú?

Ông chủ quán hủ tiếu đáp:
- Đại ca mày không có cái lai nào với nó đâu! Câu hồi nãy mày chửi mà để nó nghe được đó he. Nó thẻo lỗ tai mày cho chó ăn luôn!

Ông chủ quán hủ tiếu cũng là bạn của Ba già, lời nói của thằng chả chắc chắn là xác thực nên khiến cho Tun xanh dái. Xém chút nữa là mỏi mệt với Hoàng bác sĩ rồi. Nhưng Tun cũng ấm ức nên kể lại chuyện hôm bữa cho ông chủ quán nghe. Ông chủ quán nghe xong câu chuyện liền nói:
- Vậy là nó chấm mày rồi...

Tun ngạc nhiên hỏi:
- Chấm gì chú?

Ông chủ quán hủ tiếu cười tủm tỉm ra chiều bí hiểm. Thấy nét mặt thằng Tun sốt ruột, thằng chả mới tiếp:
- Mấy thằng nhóc nhóc bụi đời ở khu này mà nó thấy được mắt một chút là đều "qua tay" nó hết rồi đó!

Tun tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Là sao chú?

Ông chủ quán ra chiều bực dọc:
- Mày mới ra chơi hay sao mà còn giả ngu?

Tun quả thật không hiểu gì, lại thấy thằng cha chủ quán giở giọng nạt nộ nên cũng đâm ra bực bội. Nhưng dù sao cha này cũng là bạn của Ba già nên nó đành bỏ qua. Đám người lớn đúng là khó hiểu. Có gì thì nói mẹ ra cho rồi. Làm mẹ gì phải úp úp mở mở rồi bắt người ta hiểu.
*
**
***
Mấy bữa sau. Tun đang ngồi uống cà phê như thường lệ thì có hai thằng ba trợn tiến tới gần. Tun thấy cái màu hai thằng này muốn tới gây sự nên ngầm thủ thế. Có biến là chơi lại liền. Tuổi trẻ háo thắng, lại thủ con dao thái lan cán vàng trong người thì sợ gì ai. Hai thằng ba trợn đó bước tới hất hàm:
- Ê nhóc, anh Hoàng nhắn mày tới gặp!

Tun đáp:
- Hoàng nào? Tao đéo quen thằng Hoàng nào hết!

Tun biết ngay là Hoàng bác sĩ nên có ý hơi ngại. Nhưng ngặt cái là đàn em nó đang ở phía trong. Lại có mấy nhỏ học sinh đang ngồi ở mấy tiệm bánh tráng gần đó nên nó phải ráng nói cứng để "giật le". Chẳng ngờ, vừa nói tiếng trước tiếng sau nó đã bị nắm đầu lên gối, xây xẩm mặt ***. Cú ra tay quá bất ngờ khiến nó không kịp phản kháng. Một thằng nghía thấy lúc nãy tay nó cứ rờ rờ ở bên hông quần nên tiến lại giằng lấy:
- Mày thủ dao đâm ai đây? Giờ mày đi không?

Tun cố sức giằng lại nhưng không được. Sức vóc thằng nhỏ mới lớn như Tun thì làm sao chơi lại hai thằng cô hồn vạm vỡ kia được. Hai thằng cô hồn nói:
- Đi! Lớ chớ là tao đấm chết mẹ tại đây!

Vậy là Tun bị nắm đầu dẫn đi một cách dễ dàng. Bao nhiêu mặt mũi, le liếc trước mặt đàn em và gái gú đều mất sạch.

 
Back
Top