• Tắt quảng cáo trên diễn đàn https://svnmn.xyz các bạn hãy đăng nhập/đăng ký để tắt quảng cáo, đăng ký rất mau không cần xác minh tài khoản gì hết khoảng 3s xong.

Rảnh kể chuyện nyc nghe chơi

Đang nằm phơi kiếm vì ế khách, rít hơi thuốc ngẫm cuộc đời cay đắng thì app nổ, xách xe đi liền éo cần suy nghĩ, đói thối mồm rồi tầm này liêm sỉ gì nữa. Đến nơi, T sửng sốt khi nhận ra bóng hình ấy, bóng hình mà t không thể nào quên vì khi nhớ tới bóng hình ấy thì trong đầu t lại bật ra 2 chữ "hãm L", tính Hải quay xe nhưng cái bụng đói ngăn cản t hành vi "bóp dái tự sát" như vậy. Em cũng nhận ra t, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nhiều kỷ niệm cũng như một chút bối rối. Hai đứa nhìn nhau đứng hình hết 5s, t đành mở lời trước để đánh tan tình huống khó xử này.
- Be hân hạnh dc phục vụ quý khách, có phải quý khách là khách hàng đặt Be có số đuôi 5569 không ạ?
Em ko nói chỉ yên lặng gật đầu, t liền xuống xe nhận lấy cái giỏ hành lý từ tay em để lên xe, xong lấy nón bảo hiểm đeo và gài khoá cho em như cái cách của những ngày xa xưa đó, chợt nghe trym t đau nhói. Em lúc này ánh mắt xa xăm như nhớ về 1 điều gì đó đã vứt phủ bụi ở 1 góc khuất nào đó trong tim. T lúc này đã ngồi lên xe chờ, thấy em thẫn thờ như vậy tao liền trêu.
- Em lên đi, hay là cần anh bế.
T bắt gặp ánh mắt em rưng rưng, em cúi gầm xuống tránh né ánh mắt của t. Em lủi thủi leo lên xe, t nổ máy và con xe cà tàng như cuộc đời t lăn bánh về phía trước. Ban đêm SG vẫn tấp nập, ồn ào nhưng giữa t và em là một khoảng không gian tĩnh mịch. Hai đứa ngồi cạnh nhau nhưng ko nói câu gì cả, gió đêm thổi thật lạnh lẽo nhưng không lạnh lẽo bằng khuôn mặt "hãm L" của em khi nói lời chia tay t để yêu một thằng công tử nhà giàu nào đó. Chợt t nhớ đến một câu rap "Anh vẫn cứ bước tới, dù trong lòng đang rối tơi bời, miệng vẫn chửi đù moá cuộc đời, vì bóng đêm mịt mù bao phủ". Đang miên man suy nghĩ thì bất thình lình em hỏi:
- Anh hay chạy cuốc khuya thế này lắm à hay chạy cả ngày.
- Anh chỉ chạy buổi tối thôi em, ban ngày anh theo Ông chú ụ dạo làm Bánh.
- Anh vẫn vậy nhỉ !!! vẫn hài hước và chu đáo như ngày xưa
- uhm, có một số thứ ko thay đổi nhưng một số thứ đã thay đổi!!! ai rồi cũng phải trưởng thành mà em!!!
Em bỗng chùng xuống không hỏi gì tiếp, chắc lại đang miên man với dòng suy nghĩ của bản thân. T thì tập trung chạy xe, quãng đường đi sao hôm nay chợt xa quá, xa như những ký ức năm nào 2 đứa còn mặn nồng nhưng bây giờ thì đã khác, t đã không còn là thằng Simp lỏ của ngày xưa và em cũng không còn là cô gái thanh xuân mà tao từng yêu tha thiết, thời gian lạnh lùng quá phải không anh em?
- Em làm gì mà đi về khuya vậy? chồng em đâu?
Đối diện với câu hỏi của tao là sự im lặng, t biết mình lỡ lời nên cũng im lặng chạy xe không dám hỏi gì thêm. Một phút sau, như có vẻ thoát khỏi điều gì đó em mới nói.
Em mới đi uống bia với cái Lan về nó cũng mới li dị chồng!!! nó buồn nên rủ em đi nhậu tâm sự!!!
Lúc này, xe đã đến điểm mà em đã đặt qua app, nó là một con phố với mấy con hẻm nhỏ mờ mờ ảo ảo vì không có đèn đường. T dừng xe lại, em xuống xe cầm lấy cái giỏ đồ mà tao đưa, ánh mắt nhìn tao có vẻ bịn rịn. T lại trêu:
Em về nhà đừng vội tắm nhé, nhậu rồi mà tắm thì nguy hiểm lắm!!! Có chuyện gì thì gọi cho anh!!!
Nghe t dặn, em chùng xuống nghĩ về điều gì đó, có vẻ rối loạn nên hơi thở em chập chùng làm cho bộ loa của em cũng chập chùng không ngớt. Rồi mang một vẻ YOLO em nói gấp:
Hay là... hay là mình quay lại đi anh?
T nghe cũng bất ngờ nên hỏi lại:
Em chắc không? Quay lại như cũ à?
em mừng rỡ:
- Em chắc, lần này thì em chắc chắn em sẽ không thể bỏ lỡ được nữa. Quay lại ngay đi anh!
t vui vẻ:
- Ok em, đang ế mà gặp khách như em anh mừng lắm!
em sững sờ, rồi bật khóc
- Anh có người khác rồi à?
Tao im lặng, đầu óc hiện lên một cái tên Beheo96, heo thả thính, thả cám khắp diễn đàn nhưng cuộc đời nghèo đói cay nghiệt của t ngăn cản t đớp thính. Nhưng sau hôm nay t đã có quyết tâm đớp thính dù chuyện gì xảy ra đi nữa, dù bộ xương già này có bị heo nhún gãy cũng ko sao! Chờ anh heo nhé tao nhủ thầm.
- nhỏ đó có gì hơn em?
t không do dự trả lời
- Heo bú cu mãi đỉnh
Lời nói của t như một lưỡi dao đâm vào tim em, nó phá vỡ hi vọng mong manh cuối cùng của em. Như một con đê bị vỡ em oà khóc, khóc như chưa bao giờ dc khóc, có lẽ em khóc cho một mối tình đẹp ngày xưa hay em khóc vì em thật sự đã mất đi cây hàng 17 mà thằng thiếu gia kia đéo có. Nhưng mọi chuyện bây giờ muộn quá phải không em? T im lặng nghe từng tiếng nấc xé lòng, vẫn như ngày xưa đó mỗi lần em khóc t lại mủi lòng ôm em vào lòng an ủi nhưng giờ chỉ là dĩ vãng. Em bước đi không quay lại, nhìn từ đằng sau, t thấy thân thể em co lại theo từng tiếng nấc, tim t như thắt lại nhưng trym thì vẫn làm t tỉnh táo vì nghĩ về heo. T vẫn lạnh lùng đứng tại chỗ nhìn bóng em xa khuất, trong đầu hiện tại chỉ còn hình bóng heo, trym t lại giựt 1 cái như là một lời khen "làm tốt lắm chàng trai, đéo có gì phải thương tiếc, heo bú cu điệu nghệ hơn". Con phố mờ ảo như thêm vẻ ma mị, nó lặng yên chứng kiến kết thúc của một mối tình nghiệt ngã, cơn gió nhè nhẹ như ập vào mặt làm t thoát ra khỏi suy nghĩ về heo. Con phố nhỏ về khuya thật im lặng, mọi người bây giờ chắc có lẽ đã ngủ say. Bất chợt một âm thanh gào rú trong đau đớn, tuyệt vọng làm cả con phố bừng tỉnh:
ĐCMM, CON 21...11 MÀY TRỐN ĐÂU RỒI TRẢ TIỀN XE CHO TAO!!! ĐÉO TRẢ TIỀN THÌ LÀM SAO TAO ĐI GẶP HEO!!! DCMM CẢ LÒ NHÀ MÀI!!!
PS: hi vọng câu chuyện xl của tao sẽ làm chúng mày có thêm niềm tin vào cuộc sống

 
Back
Top