• Tắt quảng cáo trên diễn đàn https://svnmn.xyz các bạn hãy đăng nhập/đăng ký để tắt quảng cáo, đăng ký rất mau không cần xác minh tài khoản gì hết khoảng 3s xong.

Hà Nội và những câu chuyện lãng đãng

Hà Nội của những giấc mơ
Nép mình trong sương sớm, giữa những con phố cổ kính phía Tây Hà Nội, là một khu vực bí ẩn ít người hay biết. Đó là xứ sở của những giấc mơ, nơi ranh giới giữa thực tại và hư ảo dần phai nhòa.

Nơi đây, một ngôi nhà cổ kính đứng lặng lẽ với lớp sơn màu thời gian, cửa sổ nhỏ cao ngang tầm mắt. Căn nhà là điểm dừng chân cho những kẻ lang thang tình cờ ghé qua, kể những câu chuyện còn vương vấn trong tâm trí.

Một sớm tháng Năm nắng vàng, tôi thơ thẩn trên con ngõ nhỏ, chìm đắm trong hương thơm của cà phê và điệu nhạc piano réo rắt. Đi ngang qua căn nhà xưa cũ, tôi chợt thấy trên tường dán tờ giấy với dòng chữ lạ: "Nơi đây là nơi gửi gắm những giấc mơ của tôi".

Mở cánh cửa gỗ kỹ cọt kẹt, tôi bước vào một thế giới của những giấc mơ. Bên trong là không gian gọn gàng với kệ sách bụi phủ và cây đàn piano cũ kỹ nằm yên trong góc phòng. Tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ và quan sát. Trên một chiếc ghế bành, người phụ nữ tóc bạc mỉm cười hiền hòa. Bà không nói gì nhưng tôi biết bà là người trông coi nơi này.

Tôi an tọa, và rồi dần dà, những giấc mơ của tôi hiện về. Kìa là chàng trai tóc đen mắt biếc đứng trên đồi Hoàng Cầu, phóng tầm mắt ngắm nhìn phố phường. Rồi là cô gái mái tóc dài, mắt xanh biếc ngồi bên hồ Gươm, chờ đợi một ai. Và cả cụ già râu tóc bạc phơ, mắt buồn tênh đứng trên cầu Long Biên, lặng nhìn dòng sông Hồng...

Thực và mơ hòa quyện vào nhau, ranh giới mờ nhòa. Ngôi nhà như một xứ sở thần tiên, nơi thời gian và không gian mất đi ý nghĩa. Từng mảnh ký ức của những con người xa lạ ập đến, kể cho tôi nghe những câu chuyện của họ.

Một ngày nọ, khi đang chìm đắm trong suy tư, tôi chợt nghe tiếng đàn guitar và lời hát vang lên. Bước ra ngoài, tôi thấy ông lão đang ngân nga một khúc ca về Hà Nội xưa. Ngồi lắng nghe giai điệu dịu dàng, tôi bèn hỏi tên ông. "Ta là người canh giữ những giấc mơ", ông đáp.

Tò mò, tôi hỏi lý do vì sao những giấc mơ lại tụ về nơi này. Ông mỉm cười, trầm ngâm: "Giấc mơ là của đời, còn ta chỉ là kẻ lưu giữ chúng. Có những giấc mơ của ta, cũng như của bao người đã khuất và người còn sống, tất cả đều gửi gắm nơi đây".

"Nhưng tại sao lại như vậy?" Tôi thắc mắc.
"Bởi tất cả chúng ta đều nằm trong một giấc mơ lớn của cuộc đời", ông đáp, ánh mắt xa xăm.

Lặng ngồi trong gian phòng cũ, tôi thấy giấc mơ của mình, của những kẻ lạ, hòa vào giấc mơ của Hà Nội. Ngôi nhà này là nơi trú ngụ của ký ức, nơi thời gian và không gian chỉ còn là khái niệm mong manh. Và thủ đô ngàn năm là một bức tranh của những mảnh đời, những ước vọng chạm nhau.

Lúc tôi cáo từ, người phụ nữ tóc bạc vẫn lặng lẽ mỉm cười: "Cháu có thể quay lại bất cứ lúc nào". Tôi gật đầu, hẹn ngày tái ngộ.

Bước khỏi căn nhà, nhìn ngắm lại phố xưa, tôi nhận ra Hà Nội chính là thành phố của những giấc mơ. Và ngôi nhà nhỏ này là nơi gọi mời những tâm hồn đồng điệu, để họ kể cho nhau nghe câu chuyện của đời mình.

Một tuần sau, tôi quay trở lại ngôi nhà ký ức. Mở cửa bước vào, không gian bên trong tối om và vắng tanh. Tiếng gọi người trông coi vang vọng không một hồi âm. Tôi lần mò khắp nơi, chỉ thấy mảnh giấy nhỏ dán trên tường với dòng chữ quen thuộc: "Những giấc mơ ta gửi lại nơi đây, xin đừng tìm kiếm ta nữa".

Lặng người ra về, nhìn lại mái nhà xưa nhuốm màu thời gian, tôi chợt hiểu ra tất cả chỉ là một giấc mộng. Ông lão, người phụ nữ, và cả những linh hồn lạc bước chỉ là nhân vật trong một cõi mơ hư ảo. Mà tôi, cũng chỉ là một mảnh ghép nhỏ của bức tranh Hà Nội trong giấc ngủ dài vô tận.

 
Back
Top